Cây trái mùa hạ - níu giữ kí ức thơ
Cây trái mùa hạ - níu giữ kí ức thơ
Khi cây xoài trước ngõ
Lấp ló trái vàng hoe
Đủ nhắc cho ta nhớ
Một mùa hạ đã về.
Hạ về, dưới cái nắng gắt gao của miền Trung, một phố Ngon vẫn lặng lẽ xanh rờn những cây lá tỏa bóng mạt dìu dịu. Vài bông hoa nở rộ, những quả đương chín mọng nặng trĩu cả cành như để mừng cho cái nắng hạ cả năm chỉ đến một lần.
Dạo một vòng Ngon Thị Hoa, bắt gặp những chùm xoài xanh, những mận điểm thêm hồng cả một góc trời được bao phủ những nhánh lá xanh non, cảm xúc lại nôn nao như đã thấy một ký ức thơ trẻ ùa về. Để rồi mừng rơn mà hít thật căng lồng ngực cái mùi thơm ngọt ngào. Ở thành phố, đất chật, người đông, trồng được cây là quý lắm rồi, giờ có quả, chẳng thể mơ hơn được nữa.
Đâu khoảng độ mươi năm về trước, những đứa trẻ thôn quê chỉ mong cho đến mùa cây ra trái, để rủ nhau trèo hái, chia nhau những miếng xoài chua chua, những lát mận hẵn còn non và chát. Rồi chực chờ tháo nhau chạy khi bà Tư trong xóm phát hiện, khi ông Năm cầm chổi lao ra từ sân nhà. Nghịch là thế, nhưng chẳng còn nhớ chút nào những đau đớn của đòn roi thuở nhỏ, chỉ nhớ như in cái giây phút cả bọn hồi hộp, reo vang khi hái được chùm trái ngon.
Bây giờ cây trái chẳng thiếu, chỉ việc ra đến chợ, siêu thị là mua được bất kỳ thứ quả nào, nhưng những ký ức thuở xưa chẳng mua được ở một nơi nào cả.
Có những kỷ niệm dẫu chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, có khi không ai còn nhắc nhớ đến, nhưng mỗi khi ngang qua những bóng cây xanh trĩu quả, ký ức chợt như những thước phim, quay chậm về lại những khung cảnh xưa mà ngỡ như chỉ vừa mới hôm nao. Cả một thời hồn nhiên!
Cảm ơn nắng hạ với những mùa hoa, cây trái làm lòng ta dịu lại. Cảm ơn những người đã chăm chút cho góc phố Ngon, để được dịp thảnh thơi dạo bước mà miên man những suy nghĩ không đầu không cuối về một mùa hạ quen mà lạ. Cảm ơn vì giữa cuộc sống đầy những thứ ồn ào và tấp nập này, vẫn còn đó một khoảng trời riêng cho những điều bình dị…!
Và, lúc này đây, khi một mình đứng nhìn những chùm quả xum xuê khẽ nép mình bên góc phố Ngon, chợt nhớ vô cùng lời của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư: “Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng.”